Breaking News

Xích Quỷ - Chương 1

Tác phẩm: Xích Quỷ

Tác giả: RuanJuan

Chương I

Bạch y như họa như mây
Giữa rừng lê trắng hoa bay thẹn thùng
_____________________
Xích Quỷ - Chương 1



Ngoài trời mưa rả rích, đường ngập bùn đến mắt cá chân, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa, mọi vật trở nên mờ ảo rồi tối sầm đi.

Bên tai văng vẳng tiếng bước chân đang lại gần, sau đó là tiếng bì bõm lội qua vũng nước sâu, kế tiếp là tiếng tanh tách cháy cùng hơi ấm lan tỏa không gian.

Bên ngoài ếch vẫn không ngừng kêu, mưa càng lúc càng nặng hạt đổ xuống ầm ầm, sét đánh bên tai xé rách một khoảng trời mây ánh lên rõ rệt dáng hình rồi vụt tắt.

Trong căn nhà bỏ hoang sâu trong rừng núi âm u tĩnh mịch có mùi thuốc sắc ngào ngạt bốc lên. Ánh lửa phản chiếu bóng dáng gầy gò, đầu tóc bù xù chốc chốc lại quạt lửa, thêm củi, mở nắp kiểm tra thuốc trong ấm.

Gã liếc nhìn người đàn ông trước mặt, da mặt tái nhợt, đầu tóc dính bùn nhão, bết lại thành mảng lớn che phủ khuôn mặt. Quần áo trên người dính bùn, rách rưới nhưng vẫn có thể nhìn ra chất liệu vải thuộc hàng thượng đẳng. Từ chỗ vạt áo rách trên bả vai lộ ra ánh sáng bạc lấp lánh phản chiếu, không khó để nhận ra ánh sáng từ những chiếc vẩy cá xếp chồng lên nhau.

Dùng chân khều khều tay kẻ nằm dưới đất, kẻ kia vẫn không mảy may có chút phản ứng, lay gọi mãi không được, gã đá một cái vào người thì lúc này mới thấy môi hắn mấp máy điều gì đó.

“Nước, nước...”

Biết hắn khát nước, gã chạy ra phía trước hấng bát nước mưa cho hắn uống, nước vừa đổ vào miệng hắn, cả cơ thể run lên cầm cập, hơi thở gấp gáp co giật liên hồi hệt như con cá sắp giãy chết khiến gã hoảng hốt, vội vàng gạn thuốc vào bát, thổi bớt hơi nóng, từ từ đổ vào miệng kẻ kia. Hơn một canh giờ sau, cuối cùng cũng có tín hiệu khả quan, mọi thứ về lại như lúc đầu, yên ắng với tiếng thở khò khè nhè nhẹ sau màn mưa.

Thấy kẻ kia đã ngủ, gã cũng ra góc nhà, đem đám cỏ khô trải gần đống lửa, nằm úp mặt xuống cỏ mà ngủ, bộ dạng ngủ hệt như một con ếch khô trông thật khó coi. Quần áo trên người gã cũng đã ướt hết, gã lười hong khô, cũng lười cởi ra, đồ ướt chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của gã cả.

Đối diện gã là kẻ mọc vảy kia, gã nhìn xuyên qua ngọn lửa nhìn kẻ mọc vảy đang thở nhè nhẹ, ước chừng sáng mai có thể tự tỉnh lại, không cần phải chăm sóc quá nhiều. Gã hết nhìn kẻ mọc vảy lại nhìn ấm thuốc, thở dài ngao ngán, trong đầu vẫn còn tiếc rẻ Đảng Sâm tinh khó khăn lắm mới lấy được.

Chúng ta háo hức đón những đợt sóng của số phận, cuối cùng mới nhận ra rằng cảnh sắc đẹp nhất của cuộc sống chính là tâm hồn an tĩnh.
Chúng ta mong đợi được thế giới bên ngoài công nhận, cuối cùng mới hiểu được rằng thế giới là của riêng mình, không liên quan đến những người khác.

Trong cơn mơ màng mộng mị, kí ức xưa cũ trở về như mới ngày hôm qua rõ nét mà không ngỡ rằng đã trăm năm. Mảnh đất làng An Lữ hiện ra, đất Hồng Lĩnh [1] trù phú màu mỡ, kinh đô đầu tiên sau khi Kinh Dương Vương [2] thống nhất một vùng rộng lớn phía nam. Kinh đô nhộn nhịp, sấm uất, giữa phố chợ xuất hiện một thằng nhóc tóc tai bù xù, mặt mũi lem nhem, tay ôm một con heo mọi tay còn lại xếp đống rau củ ra bán, miệng liến thoắng mời chào.

“Bà con cô bác mau tới đây, tới đây mua rau tươi, mua một cân tặng một cân, ở nhà có mẹ già và em nhỏ bệnh tật cần tiền thuốc thang, nay bán rẻ hết mau còn về mua thuốc. Ai thương tình mua giúp vừa có rau tươi ăn vừa tích phúc cho con cháu sau này hưởng lạc.”

Người qua kẻ lại thấy tiếng rao thì nhanh chân bước tới tranh nhau mua, chưa đầy một canh giờ đã không còn thứ gì trong rổ.

“Cậu nhóc dẻo miệng thật, mốt có rau tươi thì mang qua mời ta mua cho một ít.”

Bà bán thịt heo phía đối diện xoa xoa đầu rồi thả vào tay thằng nhóc hai đồng.

Bóng dáng vị khách cuối cùng vừa khuất, cậu cầm nắm tiền trong tui ra đếm đi đếm lại rồi mỉm cười tươi rói tay ôm heo trở về.

“Tiểu Trư, người nói xem tối nay chúng ta mua gì ăn nhỉ? Hay ăn thịt heo ta, ha ha ha...”

Cậu lẩm bẩm với con heo bên cạnh, cười giả lả tỏ vẻ băn khoăn, con heo có vẻ hiểu được cậu nói gì, mặt nó hằm hằm tỏ ra tức giận, quằn quại vùng khỏi tay nhảy xuống đất. Do mất đà nên con heo quay lộn vòng dưới đất sau đó mới lồm cồm bỏ dậy, vừa đứng vững liền hóa thành hình người.

Khuôn mặt phụng phịu giận dỗi, mắt đỏ lên, mặt cũng đỏ vì tức mà không làm gì được.

“Tiểu Lâm, lần này là lần cuối tôi nhịn cậu đó nhé, lần sau mà đòi ăn thịt heo đi rồi biết tay tôi.”

“Ha ha ha, coi cái mặt của cậu kìa Tiểu Trư, lúc cậu giận trông dễ thương lắm đó, tôi cứ thích nói ăn thịt heo đó, cậu làm gì được tôi cơ chứ.”

Tiểu Lâm ôm bụng cười quằn quại, nhét nắm tiền vào trong ngực áo, tay vỗ vỗ tự hào, miệng tủm tỉm cười mãn nguyện.

Tiểu Trư vẫn còn tức giận, cậu bỏ đi trước, Tiểu Lâm thấy vậy thì chạy theo khoác vai, vừa đặt tay lên vai thì Tiểu Trư hất tay ra, cậu lại đặt lên kẻ kia lại hất ra, cả hai cứ như thế cho đến khi trở về nhà.

Nhà của Tiểu Trư và Tiểu Lâm ở sâu trong rừng cách phố chợ tương đối xa, họ phải băng qua một khu rừng với những cây cổ thụ to lớn hình dáng cổ quái, nơi đây quanh năm không thấy ánh mặt trời, không khí lúc nào cũng ẩm thấp u ám. Nơi đây con người bình thường gần như không dám bước vào, tương truyền là nơi yêu ma trú ngụ. Thời tiết trong rừng khác biệt thường hay có mưa, đôi khi đang đi bất giác sương mù giăng kín lối, giơ bàn tay lên trước mặt còn chẳng biết đâu là ngón cái ngón trỏ, khi đó trong sương còn chứa độc, nếu không chết vì lạc đường cũng sẽ chết vì độc tố thâm nhập cơ thể.

Vượt qua cánh rừng là đến một cánh rừng khác ngập chìm trong gió hoa lê. Khác biệt hoàn toàn với cảnh sắc bao bọc xung quanh, giữa rừng cây âm u là rừng hoa lê trắng xóa một màu, từng cánh hoa quấn quít trôi nổi bồng bềnh theo làn gió, từng hương thơm thanh mát dịu dàng len lỏi trong từng giọt sương, không khí quyện quanh tạo ra thứ cảm giác như đang đứng giữa chốn thần tiên nơi thế tục hồng trần.

Căn nhà gỗ nhỏ hiển hiện dần ra trước mắt, hoa Bỉ Ngạn sắc đỏ rực rỡ nở rộ xung quanh.

Đường xuống địa ngục, hai bên bở Bỉ Ngạn khoe sắc thắm.

Ngạn hoa, lá mọc ngàn năm, hoa nở ngàn năm, khi lá tàn cũng là khi hoa nở, ngàn năm vạn năm cũng chẳng thể bên nhau.

Hoa lê sắc trắng, hòa nở lại tàn, người có tình chẳng thể ở bên nhau.
T
iểu Lâm bước vào nhà, đèn dầu tự động thắp sáng, cửa sổ tự động mở, nước trong ấm tự động chảy vào ly. Cả hai dường như chẳng bất ngờ gì với sự kì lạ nơi đây, mọi thứ dường như đã trở nên quá quen thuộc.
Đặt mông xuống ghế, chân gác lên bản, ngửa cổ uống nước trà đã được làm mát.

“Hỏa Tinh, Băng Tinh, Tiểu Thảo ra đây hết đi, đừng ẩn thân nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, ba chàng trai xuất hiện bên cạnh Tiểu Trư, ai nấy đều cười tươi rạng rỡ.

Hỏa tinh toàn thân áo đỏ như lửa, mắt to tròn long lanh, nụ cười rực rỡ như ánh dương, ngũ quan xinh đẹp không phân giới tính, nếu là trai thực là trang tuấn mĩ, nếu là nữ tựa mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Băng Tinh lạnh lùng, lãnh đạm, nụ cười nửa miệng như có như không, như xa như gần, ánh mắt nhìn đời thấu tỏ nhân gian, giữa chốn hồng trần toàn thân cũng không vẩn đục.

Tiểu Thảo bận áo lục, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, mắt to sáng ngời, tính tình trong sáng chân thành, vô ưu vô lo dù cho thế gian có vật đổi sao rời cũng không vì thế mà khiến cậu ưu sầu, đau khổ.

“Tiểu Thảo, tôi bảo cậu biến lại nguyên hình chứ đâu bảo cậu biến đổi luôn giới tính?”

Tiểu Thảo cười cười, hiện nguyên hình là một cô gái xinh xắn, tóc búi hai bên phía sau buông xõa.

“Ngươi suốt ngày chỉ biết trách mắc ta, nhìn lại ngươi kìa, tóc tai thì bù xù, người ngợm hôi thối, quần áo rách rưới, đến cái mặt cũng chẳng ra làm sao. Ta chẳng hiểu sao người lại thích ra chợ giả nghèo giả khổ bán buôn rau củ làm gì nữa, chúng ta vốn đâu cần tiền, cũng đâu cần ăn uống.”

Tiểu Lâm lôi ra ổng tre dưới gầm giường, cất tiền vào trong sau đó để trở lại vào gầm giường, không buồn giải thích, dù giải thích họ cũng không hiểu được điều cậu làm lúc này.

Sau khi tắm rửa ăn cơm, Tiểu Lâm kéo Tiểu Trư ra hiên nhà ngồi hóng mắt ngắm trăng thưởng hoa.

Tiểu Trư biến lại thành chú heo con mông căng tròn, nằm trong lòng Tiểu Lâm.

“Cậu muốn rời khỏi đây sao?”

Tiểu Lâm vẫn nhìn về ánh trăng xa xôi thấp thoáng sau tán hoa lê, đây là nơi duy nhất trong cánh rừng có thể nhìn thấy ánh trăng dù chỉ là mờ ảo sau màn sương dày đặc.

“Cậu không thích nơi này ư?”

Tiểu Trư tiếp tục hỏi nhưng có người vẫn im lặng không trả lời.
Biết tính Tiểu Lâm, Tiểu Trư không hỏi nữa mà chỉ im lặng cùng cậu ngắm trăng.
Hơn nửa năm sau, Tiểu Lâm chào từ biệt mọi người, lững thững rời đi. Cậu đi thật chậm, ngắm nhìn thật kĩ nơi này, cậu sợ rằng lần này đi biết chẳng thể nào quay lại. Cánh hóa lê bay lượn vờn quanh người cậu, ngăn bước chân không cho cậu tiếp tục bước về phía trước.

Hoa lê cứ theo cậu ra tận cánh rừng âm u, khi giáp bìa rừng những cánh hoa kia ngập ngừng không dám tiến tới nhưng rồi lại bất chấp tất cả tiến lên ngăn cản Tiểu Lâm tiếp tục rời khỏi. Lúc này Tiểu Lâm mới quay lại nhìn cánh rừng lê phía sau lưng, giọng âm trầm khuyên nhủ dặn dò.

“Bảo vệ mọi người, đừng đi theo ta nữa, cám ơn các người đã bảo vệ ta mấy chục năm qua. Tạm biệt!”

Cậu chạy thục mạng, nhắm mắt không để bản thân ngoái đầu nhìn lại, cậu sợ cậu sẽ tiếc nuối mà không lỡ rời đi.
Hơn ba mươi năm trước, khi tình lại sau một giấc ngủ dài, Tiểu Lâm đã thấy mình nằm giữa rừng lê. Cậu không biết mình là ai, tên họ là gì, bao nhiêu tuổi, tại sao lại ở nơi này. Cậu không có kí ức, không có quá khứ cũng chẳng có tương lai, thế giới bên ngoài ra sao cậu cũng không mường tượng được như thế nào. Cậu cứ thế sống qua mười năm cho đến một ngày, giữa rừng lê xuất hiện bóng áo trắng thanh khiết ẩn hiện mờ ảo. Người đó quay lại mỉm cười hỏi Tiểu Lâm.

“Ngươi tên gì?”

“Tôi không biết?”

“Ngươi là tinh linh ở đây ư?”

“Tôi không biết?”

Người đó hỏi gì Tiểu Lâm đều không biết, nhưng người đó vẫn nhẹ nhàng xoa mái tóc buông xõa của Tiểu Lâm. Người áo trắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lâm bước tới giữa rừng hoa lê, hấng những cánh hoa lê đang bay lượn, thổi nhẹ về phía trước tạo thành một căn nhà gỗ nhỏ.

Ngồi ở hiên nhà, người đó tự tay tết lại mái tóc cho Tiểu Lâm thành từng tép nhỏ sau đó hợp lại thành một bíp tóc duy nhất phía sau đầu.

“Ngươi có muốn ra ngoài kia không?”

“Ngoài kia có giống nơi này không?”

“Ngươi có muốn nó giống nơi đây không?”

Tiểu Lâm lắc đầu thưa.

“Nơi này rất cô đơn, cũng rất lạnh, nhưng tôi lại không thể ra khỏi nơi này.”

Người nắm lấy tay Tiểu Lâm, đạp hoa lê bay lên giữa không trung, không cần lướt mây, cũng không cần lướt gió, cứ thế phiêu phiêu dật dật bay giữa không trung, chẳng mấy chốc cả hai đã ra khỏi khu rừng.
Từ trên cao nhìn xuống mới hiểu sự rộng lớn của cánh rừng cổ quái đó, rừng lê nằm trơ trọi nhỏ bé đến mức khi cả hai bay lên cao hơn nữa thì toàn bộ chỉ còn là một chấm nhỏ màu trắng.

Thời gian đó đối với Tiểu Lâm đều rất tuyệt, mỗi ngày cậu đến một vài nơi, lúc thì ra phố chợ mua kẹo Đường Nhân [3], lúc thì đưa cậu đến một sòng bạc, lúc thì đưa cậu đến một tiệm thuốc xem người ta chữa bệnh cứu người...

Người đó bên cậu hơn một năm thì đột nhiên biến mất, chỉ để lại cho cậu hai quả cầu nhỏ, một quả màu đỏ rực rỡ, một quả màu xanh nước biển trong suốt. Hai quả cầu đó sau chín chín tám mươi mốt ngày liền hóa thành Hỏa Tinh và Băng Tinh, cùng Tiểu Lâm trải qua quãng thời gian không còn cô đơn nữa.
Rời khỏi cánh rừng âm u, cậu vẫn không dám nhìn lại.
Chân trời góc biển, biết đi đâu tìm người.

“Người tên gì?”

“Ta cũng không biết ta tên là gì?”

Khác hẳn vẻ mặt của Tiểu Lâm khi trả lời câu hỏi của người, người khi được hỏi tên, trên khuôn mặt thoáng có chút mệt mỏi ưu sầu.

Tiểu Lâm nhanh nhạy cảm nhận được người đó đang buồn thì vui vẻ chọn tên đặt cho người.

“Vậy tôi gọi người là Bạch Y Vân nhé!”

“Ừm! Bạch Y Vân, cái tên cũng rất hay, vậy thì ta sẽ gọi ngươi là Bạch Lâm.”

“Bạch Lâm, Bạch Lâm, Bạch Lâm... cuối cùng tôi cũng có tên rồi.”
Cậu cười hạnh phúc, chạy vòng quanh Bạch Y Vân nhắc đi nhắc lại cái tên người đặt cho cậu đến cả trăm lần.

Lúc này rời khỏi, mới nhớ ra giữa phố xá đông vui này, biết tìm người ở đâu, Bạch Y Vân vốn không phải tên thật, lòng buồn vô hạn, tự hỏi người là ai giữa dòng người qua lại.

Chú thích:

[1] An Lữ, Hồng Lĩnh: Nay thuộc Ngàn Hống, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh

[2] Kinh Dương Vương: Vương húy là Lộc Tục, cháu đời thứ tư của vua Thần Nông, Lộc Tục thành lập ra nhà nước sơ khai đầu tiên vào năm Nhâm Tuất (~2879 trước công nguyên), đặt quốc hiệu là Xích Quỷ nghĩa là Quỷ Áo Đỏ.

[3] Kẹo Đường Nhân: Người làm đường tan chảy thành dạng chất lỏng, có màu vàng nâu, sau đó dùng nước đường nóng đó vẽ thành các hình người, chờ đến khi đường nguội thì lấy ra khỏi khuôn.

P/s: Truyện cũ của tui viết, trước đó mơ gì đó nên viết vậy, do không nhớ xưa mơ gì nên truyện bi ngừng, hehehe

Không có nhận xét nào